2013

Chuyến tham quan định mệnh của 7 học sinh

VnewsTravel - "Tôi có đưa con 100.000 đồng dằn túi và dặn đến nơi nhớ gọi về. Thấy tôi dặn dò hoài nó bảo: 'Cho con chơi xả láng một lần đi mẹ ơi'", tiếng gào khóc kể lể của bà Loan át cả tiếng sóng đêm ở bãi biển Cần Giờ.


Nhiều phụ huynh thắp hương, ngóng chờ con ở bãi biển. Ảnh: An Nhơn
23h ngày 29/12, sóng biển Cần Giờ mạnh khiến công tác tìm kiếm cứu hộ cứu nạn 7 học sinh bị mất tích tại bãi tắm 30/4 (thuộc biển Cần Giờ, xã Long Hòa, huyện Cần Giờ, TP HCM) phải tạm dừng. Tuy vậy, rất đông phụ huynh vẫn đứng ở bãi biển thắp hương, ngóng tin con.

Trong tiếng nấc nghẹn, bà Nguyễn Thị Cẩm Loan, mẹ học sinh Đoàn Minh Tâm cho biết, em là con trai duy nhất của hai vợ chồng bà. Sau kỳ thi học kỳ, Tâm về xin bố mẹ đi tham quan cùng nhà trường. Dù không muốn con đi chơi mà không có cha mẹ bên cạnh nhưng vì thương con, hai vợ chồng bấm bụng cho Tâm 400.000 đồng đóng lệ phí.

"Đêm trước chuyến đi hầu như nó không ngủ vì nôn nao, háo hức. 2h sáng, tôi thức dậy chuẩn bị đồ đạc nhưng Tâm đã tự xếp 2 bộ quần áo vào balô. Bình thường đi xa, tôi chuẩn bị đồ cho con nhưng không biết sáng nay có linh tính gì không mà nó tự làm", bà Loan khóc.

Người mẹ đã chuẩn bị thêm một chai nước, 2 ổ bánh mì cho Tâm và chở con đến cổng trường. "Tôi có đưa con hơn 100.000 đồng dằn túi và dặn đến nơi nhớ gọi về. Thấy tôi dặn dò hoài nó bảo 'mẹ cho con chơi xả láng một lần đi'", bà Loan nhớ lại.

Bà Loan vừa khóc vừa trả lời điện thoại cho người thân ở quê về thông tin cậu con trai mất tích. Ảnh: An Nhơn

"Thằng Tâm vẫn mất tích chị ơi", bà Loan vừa khóc vừa trả lời điện thoại người thân. Ảnh: An Nhơn
Vì lo lắng cho chuyến hành trình của con trai nên chẳng phải chờ con gọi về, khoảng 7h sáng, bà giục chồng gọi điện cho Tâm. "Lúc đó Tâm bảo trên đường đi, chưa tơi nơi. Đến trưa, cháu có gọi về báo đang vui chơi cùng bạn bè và có thầy cô giáo quản chặt nên tôi cũng yên tâm. Không ngờ đó là lần cuối nói chuyện với con", chồng bà Loan nói. 

Có mặt trong đám đông, ông Võ Thanh Tuấn, phụ huynh học sinh Võ Tấn Tài cố che giấu nỗi đau mất con trai. Tuy nhiên, đứng cạnh ông, ông bà của cháu liên tục gào khóc khiến người đàn ông này không kìm nén được. "Ở nhà nó ngoan và lễ phép lắm. Đến giờ vẫn còn mất tích thì không còn hy vọng nữa rồi. Đau đớn vô cùng. Mẹ nó hay tin ngất xỉu nằm ở nhà", ông Tuấn rơm rớm nước mắt.

Trong khi đó, khi hay tin lực lượng cứu hộ tìm thấy thi thể Võ Thành Luân, bà Trần Thị Tuyết Thanh đã ngã quỵ dù trước đó bà tỏ ra cứng rắn nhất trong số những người mẹ có con gặp nạn. "Tôi không cho đi thì nó nài xin bố", bà Thanh liên tục kể.

Bà Thanh ngóng con ở bãi biển. Ảnh: An Nhơn
Theo bà Phạm Thị Tâm, Hiệu trưởng THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm (huyện Dầu Tiếng, Bình Dương), sau kỳ thi học kỳ, nhà trường tuyển chọn những học sinh đạt thành tích trong học kỳ 1 cho đi tham quan chiến khu Rừng Sác kết hợp vui chơi tắm biển. Chuyến đi này trường đã phối hợp với Công ty du lịch Hưng Phát (Bình Dương) để tổ chức.

Rạng sáng 29/12, ba ôtô 50 chỗ của công ty du lịch đến trường đón 96 học sinh cùng 19 giáo viên. Sau khi tham quan chiến khu Rừng Sác, đảo khỉ, 11h30, đoàn trở về khu du lịch Phi Lao 1 (thuộc bãi biển 30/4) ăn trưa. Sau đó, khoảng 13h, 12 học sinh đã tách đoàn xuống biển tắm. Được một lúc 5 em chạy lên bờ hô hoán 7 bạn đi cùng bị sóng biển cuốn mất tích.

Ông Lâm Văn Trường, người làm ở nhà hàng Phi Lao cho biết, nhà hàng nhận đặt 100 suất cơm trưa cho học sinh từ 2 hôm trước, nhưng sau đó phía trường hồi lại 4 suất. Trưa nay, khi thấy 3 xe của đoàn đến, nhân viên nhà hàng tiến hành dọn cơm luôn cho các em. Sau đó, một nhóm học sinh, thầy giáo bỏ lại đồ đạc ở chỗ ăn ra bãi biển tắm.

"Các em đùa nghịch dưới biển hơn một giờ. Tôi thấy 2 học sinh nam chạy vào hốt hoảng báo là các bạn bị chết đuối. Nhiều thầy cô giáo cùng lực lượng cứu hộ chạy ra tìm kiếm. Lúc đó nước đang dâng cao, sóng rất to. Canô chạy ra cứu mà cứ bị đánh dạt vào bờ", ông Trường cho biết.

Gia đình nhận tư trang của các học sinh mất tích. Ảnh: An Nhơn
Cũng theo ông Trường, hai học sinh thoát nạn khi chạy vào có kể là thấy nhóm bạn vẫy tay cầu cứu nhưng do nước sâu nên cả hai không dám ra xa mà tìm người giúp đỡ. "Một em có nói là trong lúc hoảng loạn bị bạn Tâm nắm chặt tay, đứt cả vòng dây đeo ở tay", ông Trường cho biết.  

Theo ông Lê Văn Thơm, Phó chủ tịch huyện Cần Giờ, sau khi nhận được tin báo, ban chỉ huy phòng chống lụt bão huyện Cần Giờ đã huy động hơn 100 cán bộ, chiến sĩ của các lực lượng biên phòng, quân sự, cứu hộ cứu nạn của huyện, thành phố và thuyền của các ngư dân để tìm kiếm các học sinh. 7 nam sinh bị nạn gồm một học sinh lớp 7, ba em lớp 8 còn lại là học sinh lớp 9 cuối cấp. Hiện đã tìm thấy thi thể 2 em. 

Nông dân Mộc Châu gửi thư "mắng" dân phượt vô ý thức

VnewsTravel - Người dân Mộc Châu đang phải gánh chịu sự vô ý thức của một bộ phận dân phượt.

Chúng tôi vẫn nghe vang vang câu nói của dân Phượt!!!
Không lấy gì ngoài những tấm ảnh, không để lại gì ngoài những dấu chân. Hãy nán lại đọc vài dòng cho tôi chia sẻ đôi điều về những gì các vị đem đi và những gì các vị để lại.



Cảm ơn các vị đã dành cho Mộc Châu của chúng tôi một tình cảm ưu ái mỗi mùa hoa về. Chúng tôi vui lắm khi Mộc Châu yên tĩnh của chúng tôi lại được đón những dòng người tấp nập tới thăm, chúng tôi được nghe những tiếng xe hùng hổ của từng đoàn người, tiếng cười sảng khoái của các vị trong đêm vui đùa với nhau, những ánh lửa trại bập bùng ấm cúng, những tiếng hát vang cả vùng đồi thông... và rất rất nhiều những đặc ân khác các vị đem lại cho Mộc Châu chúng tôi.

Tôi là một người nông dân trồng chè, và tôi sống ở Mộc Châu này từ thuở nhỏ, hàng sáng gia đình tôi dậy từ 4h sáng không kể lớn bé, 4h30 chúng tôi đã phải ra nương ra đồi để làm việc, tôi phải vun xới chăm sóc cho đồi chè để có những búp chè ngon cho mọi người thưởng thức và với gia đình tôi thì những búp chè này là cơm, là gạo, là thịt để cả nhà dựa vào mà duy trì cuộc sống.

Rất cảm ơn các vị đã ghé thăm đồi chè của chúng tôi, tôi cũng phải xót xa cảm ơn các vị đã lăn, lê, bò toài lên những luống chè của chúng tôi, cảm ơn vô cùng các vị đã đè bẹp những búp chè non nớt sắp đến độ thu hoạch của chúng tôi, tôi buồn lắm với cách một bạn trẻ ứng xử:
- Đừng nằm lên chè, hỏng hết búp non bây giờ!
- Cây chè, búp chè thì không phải lo, quan trọng là quần áo chúng ta, quần áo trắng mà dính nhựa chè thì coi như vứt đi.

Đồi chè xanh ngát ở Mộc Châu
Các bạn cũng nghĩ được thế à? Các bạn xác định nằm lên những cây chè thì phải chấp nhận việc bẩn quần áo các bạn chứ, nếu không muốn bẩn quần áo thì đừng trèo, nằm hay lăn lê trên những cây chè tội nghiệp. Các bạn nghĩ đến những chiếc áo cho các bạn khi các bạn tự nguyện làm việc đó thì chúng tôi có quyền lo cho cây chè của chúng tôi chứ, các bạn đã từng bị ai đánh bao giờ chưa? đau lắm đúng không? 

Đó chính là cảm giác của cây chè khi bị các bạn vùi dập đấy, các bạn biết những búp chè ấy là gì không??? Nó là chỗ dựa duy nhất cho cả gia đình tôi đấy, con tôi chỉ mới 7 tuổi thôi, nó phải co ro rét mướt để làm việc mà các vị còn cố bắt nó đừng vội mặc quần áo vào để các vị chụp ảnh, các vị đã bao giờ ngã xuống hồ giữa mùa đông lạnh chưa? Thế thì làm sao các vị hiểu được con tôi rét thế nào? Nó làm thế cũng chỉ vì mấy cái kẹo của các vị đấy, hay chăng cũng chỉ là lời đề nghị vô vị của các vị.

Các vị đã bao giờ bị một ai đó ném vào mặt mình một đống rác và bắt mình phải thu dọn đống rác đó chưa??? Nếu rồi thì cảm giác của các vị như thế nào? Chúng tôi đi làm cày kéo kiếm tiền từ những đồi chè.

Chúng tôi không hề kêu ca, phàn nàn về việc các vị thăm quan, chụp ảnh tại vườn chè, các vị đã được đặc ân đó thế nhưng các vị lại làm càn, ném cho chúng tôi những nỗi bực mình không tên, nào là nằm trên hàng chè, nhao nhao chạy nhảy lung tung trong đồi chè và điều kinh khủng nhất là các vị sẵn sàng ném những thứ đáng lẽ nó là trách nhiệm của các vị phải bỏ nó vào đúng nơi quy định thì các vị lại ném nó xuống đồi chè, đó là rác, quý vị nghĩ Mộc Châu là một thùng rác khổng lồ à? 

Các bạn trẻ vô tử thải rác
Hành động của quý vị có khác nào việc ném thẳng vào mặt người khác một đống rác và bắt người khác thu dọn? Chúng ta nên suy nghĩ như thế nào về việc này? Lỗi tại chúng tôi sao? Khăn ướt, khăn giấy, vỏ kẹo, bim bim, áo mưa ... chúng tôi không cần những thứ đó, xin hãy thu dọn dùm chúng tôi khi các vị dùng xong.
Chúng tôi sinh ra trên mảnh đất núi rừng cằn cỗi, thứ duy nhất chúng tôi may mắn nhận được là sự thi vị của thiên nhiên, nhưng xin thưa thật, các vị cứ hỏi những người dân ở đây xem họ có cảm nhận đc không? Hay điều họ cảm nhận được chỉ là sự gồng mình để chống chọi lại thiên nhiên, các vị yêu những vườn cải trắng muốt, các vị thích sự hoang dại của hoa dã quỳ ven đường, thích những vườn mận, vườn đào long lanh tuyệt đẹp, nhưng các vị có biết trân trọng không? Hay những người hiểu được điều đó chỉ là số ít?

Các vị biết không? Chúng tôi gồng mình trồng những vườn cải long lanh thì các vị vô tâm dẫm đạp, chúng tôi trồng những vườn mận, vườn đào trĩu quả thì các vị vô ý leo trèo, vặt bứt những khóm hoa dã quỳ dại vô chủ, vô gia thật đấy nhưng chúng cũng là sinh linh, cũng cần toả sắc, quý vị hái chúng đi rồi để nhìn thấy sự héo tàn của chúng sao??? Chỉ vài ngày toả sắc cũng không được!!! Có nên không?

Vườn cải bị dân phượt dẫm nát
Xin hãy chỉ chụp những bức ảnh long lanh nhất, hãy trân trọng những cành hoa vô thức và hãy để nó được sống với thiên nhiên thêm vài ngày bung nở, hãy để những trái ngọt được kết tạo từ những bông hoa xinh... Đó xin hãy hiểu là lời cầu khẩn.

Các vị yêu Mộc Châu, quý Mộc Châu hay đơn giản là có chút cảm tình với Mộc Châu, xin hãy trân trọng Mộc Châu bằng những hành động đẹp.

Chúng ta nên xây dựng một xã hội văn minh, lịch sự, chứ đừng xây dựng một xã hội đèn đỏ không đi thì là kẻ lập dị.

Từ cá nhân, xin hãy chung tay cho môi trường sống.
Tha thiết cảm ơn đã đọc những dòng suy nghĩ này.
Kính thư - Người nông dân Mộc Châu.
soha

Alpha Express chơi Team building và tham quan tại Long Hải

VnewsTravel - Từ ngày 14-15/12/2013, Công ty TNHH Alpha Express đã phối hợp cùng công ty cổ phần du lịch SA HUỲNH để tổ chức chuyến tham quan nghỉ dưỡng cho tập thể cán bộ công nhân viên tại Long Hải (Bìa Rịa - Vũng Tàu). Đây là một hành trình thú vị và mang nhiều ý nghĩa đối với tất cả các thành viên Alpha Express vì không chỉ là dịp mọi người được nghỉ ngơi, vui chơi thỏa thích bên bãi biển Long Hải mà còn là cơ hội để mọi người hiểu nhau hơn, thắt chặt tình đoàn kết hữu nghị.


Du lịch Sa Huỳnh vinh dự được người tiêu dùng (du khách) và độc giả báo du lịch bình chọn là một trong những doanh nghiệp có sản phẩm dịch vụ tốt nhất chao tặng cho du lịch Sa Huỳnh. Vì vậy chúng tôi luân luân phấn đấu đem lại cho khách hàng những dịch vụ tốt và chất lượng nhất. Team building tại Long Hải của Alpha Express được du lịch Sa Huỳnh tổ chức đã đem lại những lợi ích tốt nhất cho hiệu ứng làm việc của công nhân viên, cán bộ của Công ty TNHH Alpha Express .

BẠN CÓ BIẾT

Với ý tưởng tuyệt vời của một nhóm các thành viên Vận Tải và Chuyển Phát Nhanh nhằm tạo ra một Dịch vụ trọn gói tốt nhất, ngày 10 Tháng Tư 2003, Công ty TNHH Alpha Express đã được ra đời. Từ đó đến nay, công ty đã phát triển nhanh, mạnh mẽ ngòai sức tưởng tượng của chúng tôi. Hơn nữa, Công ty TNHH MTV Alpha Express tự hào về uy tín và tính chuyên nghiệp trong ngành công nghiệp Chuyển Phát Nhanh Việt Nam. Chúng tôi thiết lập các xu hướng thị trường hơn là đi theo bước chân những người khác và hiện nay chúng tôi là một trong mười doanh nghiệp Chuyển Phát Nhanh hàng đầu ở Việt Nam.

Điều mà Tổng giám đốc luôn chú trọng với đội ngũ nhân viên chúng tôi là:
  • Minh bạch và đáng tin cậy.
  • Đạo đức và trung thực.
  • Hợp tác.
  • Chuyên nghiệp.
  • Làm nhiều hơn những gì được yêu cầu.

Qua nhiều năm phấn đấu không ngừng, chúng tôi đã đạt được:
  • Có được Giấy phép trong ngành Chuyển Phát Nhanh.
  • Thành viên của hai Tập đòan Chuyển Phát Nhanh lớn là DPEX và GDA.
  • Đại lý của UPS.
  • Đại lý của EMS, dịch vụ bưu chính VN.
  • Đại lý của nhiều hãng hàng không.

Thành tích hiện nay chúng tôi đạt được:
  • DPEX Outstanding Performance in Tracking Compliance in 2009 Award.
  • DPEX Outstanding Performance in Tracking Compliance in 2010 Award.
Vịnh Nguyễn - Sahuynh Travel

CÔNG TY THUẬN PHÁT THAM QUAN NGHỈ DƯỠNG TẠI PHAN THIẾT 2 NGÀY 1 ĐÊM

VnewsTravel - Từ ngày 26-27/10/2013, Công ty TNHH TM SX THUẬN PHÁT - LUCKY STAR® đã phối hợp cùng công ty cổ phần du lịch SA HUỲNH® để tổ chức chuyến tham quan nghỉ dưỡng cho tập thể cán bộ công nhân viên tại thành phố biển du lịch Phan Thiết. Đây là một hành trình thú vị và mang nhiều ý nghĩa đối với tất cả các thành viên THUẬN PHÁT - LUCKY STAR® vì không chỉ là dịp mọi người được nghỉ ngơi, vui chơi thỏa thích bên bãi biển Phan Thiết mà còn là cơ hội để mọi người hiểu nhau hơn, thắt chặt tình đoàn kết hữu nghị.



BẠN CÓ BIẾT?

Công ty TNHH Sản xuất thương mại Dây & Cáp điện THUẬN PHÁT - LUCKY STAR®   chính thức thành lập vào tháng 07 năm 1989.

Công ty chuyên sản xuất dây và cáp điện các loại phục vụ cho thị trường trong và ngoài nước, nhằm đáp ứng nhu cầu sử dụng điện sinh hoạt trong dân dụng, điện công nghiệp, điện lực và các ngành kinh tế quốc dân.

Sản phẩm công ty mang nhãn hiệu thương mại LUCKY STAR® và trên mỗi sản phẩm của công ty đều được in dòng chữ mang tên nhãn hiệu độc quyền này.

Hơn 20 năm qua, Công ty luôn chú trọng tới việc đào tạo nguồn nhân lực, cải tiến công nghệ, tự động hóa trong sản xuất, đầu tư thiết bị mới với quy trình công nghệ kỹ thuật cao nhất nhằm nâng cao năng lực sản xuất, chất lượng và tính an tòan của sản phẩm. Song song đó là giảm tối thiểu việc tiêu hao nguyên vật liệu trong sản xuất để hạ giá thành sản phẩm, nâng cao tính cạnh tranh và đáp ứng tốt nhất các nhu cầu ngày càng cao và đa dạng của khách hàng.

  • Sản phẩm của công ty TNHH THUẬN PHÁT- LUCKY STAR® phù hợp tiêu chuẩn quốc gia và quốc tế, chất lượng ổn định, phù hợp nhiều cấp sử dụng điện, tiết kiệm chi phí, đảm bảo tuổi thọ thiết bị, luôn giữ vững uy tín khách hàng.

  • Công ty TNHH THUẬN PHÁT - LUCKY STAR® là một trong những đơn vị đầu tiên trong ngành sản xuất dây và cáp điện dân dụng, được cấp chứng nhận đạt hệ thống quản lý chất lượng quốc tế ISO 9001:2008 Việt Nam.

  • Công ty TNHH THUẬN PHÁT - LUCKY STAR® luôn nêu cao "Chính sách chất lượng"  về sản phẩm đạt chất lượng, giá thành hạ, mẫu mã đẹp, đáp ứng mọi yêu cầu, cung cấp hàng nhanh chóng và chính xác theo yêu cầu của Quý khách.

Vịnh Nguyễn - Sa Huỳnh Travel

Video: Sydney và dãy núi xanh Blue Mountains

VnewsTravel - Hãy cùng John Vlahides khám phá và tận hưởng những trải nghiệm tuyệt vời tại những công viên tuyệt đẹp, những bãi biển kì diệu và một trong những tòa kiến trúc đẹp nhất thế giới tại thành phố Sydney, Australia.

Thành phố Sydney là thành phố lớn nhất, nổi tiếng nhất và lâu đời nhất của nước Úc. Sydney cũng là thủ phủ của tiểu bang New South Wales. Dân số của Sydney là 4.198.543 người (2003).

Nằm ở bờ biển phía đông của Úc, thành phố được thiết lập vào năm 1788 tại Sydney Cove bởi Arthur Phillip người dẫn đầu Đoàn tàu Thứ nhất (First Fleet) đến từ Anh.

Được xây dựng xung quanh cảng Jackson với cảnh đẹp nổi tiếng, thành phố Sydney được gọi là "Thành phố Cảng". Đây là trung tâm tài chính lớn nhất của Úc và cũng là một địa điểm du lịch của khách quốc tế, nổi tiếng với nhiều bãi biển đẹp và kiến trúc đôi: Nhà hát opera Sydney (Sydney Opera House) và Cầu Cảng (Harbour Bridge).
Tổng hợp

Ngày 2/9 sẽ diễn ra Vũ hội đường phố ở Mộc Châu

VnewsTravel - Nhằm thu hút du khách đến với Mộc Châu và Chào mừng Ngày Quốc Khánh 2/9 năm nay, ngoài các hoạt động thường niên như:  trại văn hóa các dân tộc Mộc Châu; Hoạt động thể thao – văn hóa (tại sân vận động huyện); Lễ hội Hết Chá tại rừng thông Bản Áng… Năm nay huyện Mộc Châu sẽ có thêm  hai hoạt động mới đó là Vũ hội đường phố và Hội thi thuyết minh viên du lịch....

Được biết, Vũ hội đường phố sẽ được tổ chức tưng bừng trong ngày 2-9 tại 5 địa điểm gồm: Ngân hàng Nông nghiệp và phát triển nong thôn, Khách sạn Hương Sen, Bến xe khách, Nhà Văn hóa, Sân vận động huyện.

Tại 5 địa điểm này, (buổi sáng từ 8h30 đến 10h; chiều từ 16-17h) 5 đoàn nghệ nhân đại diện cho 5 dân tộc: Dao, Mường, Thái, Mông, Kinh sẽ luân phiên biểu diễn những điệu múa đặc sắc: múa chuông,, múa sạp, múa xòe, nhảy tha kềnh…

Trước Vũ hội đường phố, Huyện Mộc Châu sẽ tổ chức Vòng chung khảo Hội thi thuyết minh viên du lịch huyện Mộc Châu diễn ra vào ngày 30-31/8 tại nhà văn hóa huyện. Đây là điều kiện cho các thuyết minh viên có cơ hội cọ xát, học hỏi kinh nghiệm, nâng cao năng lực chuyên môn; là cơ hội tuyên truyền, giới thiệu các di tích, thắng cảnh, khu điểm du lịch hấp dẫn của Mộc Châu tới đông đảo du khách./.
 Nguồn: thethaovietnam.vn

Đến Huế tham quan làng nghề làm nón bài thơ Tây Hồ

VnewsTravel - Làng Tây Hồ là nơi sản sinh ra chiếc nón bài thơ - một vật dụng được xem là mang cả vẻ đẹp của tâm hồn Huế. Nằm bên dòng sông Như Ý, làng Tây Hồ (xã Phú Hồ, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên - Huế) từ lâu đã nổi tiếng với nghề chằm nón lá truyền thống. Nghề chằm nón lá đã hình thành cách đây hàng trăm năm và nón bài thơ – một nét đặc trưng của Huế cũng xuất phát từ làng nón Tây Hồ (vùng đất đã từng nổi danh có nhiều cô gái xinh đẹp, làm say đắm biết bao chàng trai trong vùng).

“Sao anh không về thăm quê em
Ngắm em chằm nón buổi đầu tiên
Bàn tay xây lá, tay xuyên nón
Mười sáu vành, mười sáu trăng lên” 

Người dân Tây Hồ luôn tự hào vì quê mình là nơi xuất xứ của nón bài thơ xứ Huế. Chiếc nón bài thơ ra đời ở Tây Hồ như một sự tình cờ: Đó là vào khoảng năm 1959 - 1960, ông Bùi Quang Bặc - một nghệ nhân chằm nón lá, cũng là một người yêu thơ phú trong làng đã có sáng kiến làm nên nón bài thơ bằng cách, ép những câu thơ vào giữa hai lớp lá, tôn vinh thêm vẻ đẹp của chiếc nón (lúc đó, nón lá ở Huế chủ yếu được bán vào thị trường của các tỉnh phía nam). Hai câu thơ đầu tiên được ông Bặc ép vào chiếc nón là: “Ai ra xứ Huế mộng mơ / Mua về chiếc nón bài thơ làm quà”. 

Con gái làng Tây Hồ chừng mười tuổi thì đã tự học chằm nón và có người suốt đời chỉ theo nghề chằm nón. Còn đàn ông, ngoài việc đồng áng, họ cũng phụ giúp phụ nữ làm công việc ủi lá hay chẻ tre để làm vành nón. Với cây mác sắc, họ chuốt từng sợi tre thành 16 nan vành một cách công phu; sau đó uốn thành vòng thật tròn trịa và bóng bẩy. Người phụ nữ thì nức vành và ủi lá. Để có được lá đẹp, người thợ thường chọn lá nón vẫn giữ được màu xanh nhẹ, ủi lá nhiều lần cho phẳng và láng. Khi xây và lợp lá, người thợ phải khéo léo sao cho khi chêm lá không bị chồng lên nhau nhiều lớp để nón có thể thanh và mỏng. Khâu (chằm) nón là công đoạn quyết định đến sự hình thành và vẻ đẹp của cả chiếc nón. Người thợ sẽ khâu từ trên xuống đến vành 15, cứ 1 cm 3 mũi cước trong suốt. Vành cuối cùng khâu cước trắng, 2 mũi kim cách nhau 2 cm. Đường chằm phải mềm mại, thanh nhẹ, dịu dàng. Khi nón chằm hoàn tất, người ta đính thêm vào chóp nón một cái “xoài” được làm bằng chỉ bóng láng để làm duyên, sau đó mới phủ dầu nhiều lần, phơi đủ nắng để nón vừa đẹp vừa bền. Điều làm nên nét đặc biệt nhất của nón lá Tây Hồ so với sản phẩm cùng loại của nhiều làng nón khác ở xứ Huế chính là dáng thanh mảnh, độ mỏng, màu nón nhã nhặn và đặc biệt nhất là những bài thơ chất chứa tâm hồn xứ Huế được cài trong chiếc nón. 

Ban đầu, nón bài thơ được người dân Tây Hồ làm để tặng người thân, không ngờ lại được mọi người yêu thích. Từ đó, những người làm nón ở Tây Hồ bắt đầu làm nón bài thơ hàng loạt, đưa ra bán ở thị trường. Những câu thơ được ép vào nón cũng đa dạng và phong phú hơn, thường là những câu thơ về Huế. Ngoài ra để làm đẹp thêm cho chiếc nón người ta còn ép vào đấy những bức tranh về sông Hương, núi Ngự cạnh bài thơ. Trải qua một thời gian khá dài, chiếc nón bài thơ là sản phẩm độc quyền của làng nón Tây Hồ. Rồi theo lẽ thường tình, những cô gái làng Tây Hồ đi lấy chồng về các miền quê khác, họ mang theo nghề nón lá truyền thống của mình và nghề làm nón bài thơ được lan truyền rộng rãi khắp các miền quê. 

Từ Tây Hồ, những chiếc nón bài thơ toả đi khắp nẻo đường và trở nên gần gũi, thân quen trong cuộc sống thường nhật của mỗi phụ nữ Huế. Chỉ với nguyên liệu đơn giản của lá dừa, lá gồi, những chiếc nón bài thơ vẫn trở thành vật “trang sức” của biết bao thiếu nữ. Với nhiều người, lựa nón, lựa quai cũng là một thú vui nên không ít người đã kỳ công đến tận nơi làm nón để đặt cho riêng mình với dòng thơ yêu thích. Buổi tan trường, các con đường bên sông Hương như dịu lại trong cái nắng hè oi ả bởi những dáng mảnh mai với áo dài trắng, nón trắng và tóc thề. Những gương mặt trẻ trung ẩn hiện sau vành nón sáng lấp loá đã trở thành một ấn tượng rất Huế, rất Việt Nam./.
Nguồn: website dulichhue

Biển Nhơn Lý - Thắng cảnh đẹp của Bình Định

VnewsTravel - Xã Nhơn Lý hiện nay đã phát triển nhưng vẫn còn giữ được vẻ đẹp tự nhiên với những bãi cát trắng trải dài, nhà mái ngói đỏ tươi, biển vẫn giữ được vẻ đẹp hoang sơ.

Cách trung tâm phố Quy Nhơn 30km, băng qua cầu Thị Nại là xã Nhơn Lý. Xã Nhơn Lý đã có lịch sử lâu đời, bề dày về truyền thống văn hóa với những nét đẹp trong đời sống sinh hoạt hàng ngày.

Người dân trong xã vẫn sống với những nghề liên quan đến biển như đánh bắt thủy hải sản, chế biển hải sản. Đây là một xã đảo vẫn còn lưu giữ nhiều di tích của văn hóa Champa, với lễ hội Cầu ngư được tổ chức hàng năm, nơi còn lưu giữ 6 sắc phong của các triều đại Vua.../.
Nguồn: website Vnexpress
 

Ẩm thực xứ Lạng: Đậm đà sắc núi

VnewsTravel - Xứ Lạng dẫn dụ khách du lịch bằng vẻ ngoài quyến rũ và cái hồn ẩm thực đậm sắc núi, thẫm sắc tình. Lạng Sơn là vùng xa xôi nơi phía Bắc Tổ Quốc với những ngọn núi hùng vĩ, con đèo ngoạn mục như chốn tiên cảnh. Đặc sản nơi đây theo đó mà cũng mang hơi thở của núi rừng, thật khác biệt.

Lợn sữa quay mắc mật

Lợn sữa quay thì nơi đâu cũng làm được nhưng lợn sữa quay cùng lá mắc mật và các gia vị tẩm ướp theo kiểu Lạng Sơn thì thật sự đặc biệt. Vừa ngọt thịt, giòn da, vừa thơm mùi mắc mật lạ lẫm, rồi béo ngậy của dầu quyện với mật ong, đây quả là đặc sản khó quên xứ Lạng.

Để có được món ăn hoàn hảo, lợn sữa phải kì công từ khâu chọn nguyên liệu, sao cho không quá to sẽ nhiều mỡ, ngấy, nhưng không quá bé vì thịt nhão nhoẹt. Sau các công đoạn làm lông, mổ lấy hết nội tạng thì đầu bếp bắt đầu dùng gia vị là muối, tiêu xát đều trong bụng lợn. Phần quan trọng là chọn lá mắc mật bánh tẻ, một thứ lá rừng được đồng bào Tày, Nùng ưa dùng trong các món ăn, cho tiếp vào bụng lợn.

Cứ thế đem lợn quay đều, quét dầu và mật ong rừng cho đến khi lợn trở màu nâu vàng bóng mượt, mùi thơm tỏa ra ngây ngất là được. Kĩ thuật chặt thịt cũng cần phải điêu luyện mới không làm thịt nát, miếng nào ra miếng ấy.

Phở chua Lạng Sơn

Là món không thể thiếu để thiết đãi khách đến nhà, nhất là những người từ phương xa, phở chua là món được người dân Lạng Sơn chăm chút trong cách chế biến và nguyên liệu. 

Phở chua - đặc sản Lạng Sơn này không nóng sốt như phở Hà Nội, bún bò Huế, bánh canh… nên trên vùng cao này, người ta thường ăn nó vào mùa hè hoặc thu. Món này có khá nhiều thành phần, mỗi thứ lại phải tuân thủ những nguyên tắc khác nhau để hợp thành món phở ngon.

Bánh phở phải vừa dẻo vừa dai, khoai tây thái chỉ chiên thật giòn, gan lợn thái mỏng chiên cháy cạnh. Ngoài ra, còn có đậu phộng (lạc) rang, rau thơm, hành khô, dưa leo và vài lát lạp xưởng bên trên khiến phở chua càng hấp dẫn.

Hương vị của phở chua là tổng hòa các nguyên liệu ấy kết hợp với gia vị đặc biệt của người dân địa phương khiến người đã ăn rồi thì khó mà quên mùi: xúng xàng. Phở chua ăn cùng các loại thịt như thịt ba rọi, thịt vịt hay dạ dày quay được tẩm ướp tỏi và các gia vị khác tạo nên một hương vị riêng của tô phở. Khi ăn, có thể cho chút chanh tươi, ớt hay tiêu thêm vị, thêm đậm đà hương sắc.

Vịt quay  

Bên cạnh món lợn sữa quay là món vịt quay Lạng Sơn cũng được ưa chuộng. cùng một phương thức làm chín thực phẩm nhưng vịt quay dùng một số gia vị khác với lợn quay, tạo thành nét riêng mà dù đã ăn lợn quay người ta cũng vẫn muốn thử vịt quay. Nó béo mà không ngấy, ngọt ngào thịt tươi nhưng lại chan chát vị lá rừng. 

Vịt bầu Thất Khê, thịt dày mềm, xương nhỏ là nguyên liệu tuyệt vời cho món này. Tuy nhiên, ngon hay không  phục thuộc phần nhiều vào cách ướp gia vị và kĩ thuật quay của người đầu bếp.
Vịt sau khi làm sạch được thổi căng phồng lên rồi nhúng nhanh vào nồi nước sôi cho thịt se lại. Lúc đó, người ta mới bắt đầu tẩm gia vị. Hỗn hợp bí truyền này gồm mật ong thiên nhiên, xì dầu, đường mạch nha… sền sệt và có màu nâu vàng rất đẹp.

Ngoài lá mắc mật, người ta còn cho vào bụng vịt một số loại lá rừng khác ít người tường tận. Cứ thế cho vịt lên quay đều trên lò than hồng cho vừa chuyển màu rồi cho vào chảo mỡ hay dầu nóng già và đều tay lật vịt.

Thịt vịt được ăn cùng thứ nước chấm riêng. Đó là thứ nước lấy từ bụng vịt quay pha trộn cùng nhiều thành phần khác (là bí quyết riêng không tiết lộ của các đầu bếp). Người ta nói, thịt vịt thiếu đi nước chấm này thì mất đi một nửa cái ngon.  

Bánh cuốn trứng Lạng Sơn

Vẫn từ bột gạo, cũng gồm thịt heo, mộc nhĩ… nhưng bánh cuốn - đặc sản Lạng Sơn đặc biệt hơn bởi thứ nước chấm khác lạ và nhân trứng một mình một kiểu.

Gạo nương được xay nghiền rồi đổ trên nồi hấp như món bánh ướt, bánh cuốn khắp đất nước. Tuy nhiên, người xứ Lạng lại biến tấu, cho thêm trái trứng gà tươi vào bên trong, tạo thành nét riêng không trộn lẫn với bất cứ địa phương nào.

Hợp tuyệt vời với món bánh cuốn trứng là nước chấm được ninh từ xuơng ống trộn với thịt băm, thêm chút gia vị đường, ớt, rau mùi băm nhỏ… Bánh cuốn còn nóng hôi hổi, vừa từ bếp mang xuống chấm với nước này thì thật ấm lòng, ấm tim. Có người còn thích cho cả miếng bánh cuốn vào tô nước chấm, rồi cứ thế vừa chấm, vừa húp, đánh tan cái lạnh miền sơn cước.
Mùa đông lên Đông Bắc mà được thưởng thức món này thì dễ quên lối về lắm.

Khâu nhục

Là một món cổ truyền dịp lễ của đồng bào Tày, Nùng,  khâu nhục hay nằm khâu dần đi vào đời sống của chung người Lạng Sơn. Món ăn này độc đáo ngay từ cái tên cho đến cách làm và hương vị.


Thịt ba rọi ngon sơ chế rồi cắt miếng to, khoảng nửa kg một, sau đó, luộc chín tới. Tiếp đến là tẩm giấm, xì dầu và húng lìu cho vừa. Để thịt ngấm đều gia vị, người ta phải đâm kĩ lên phần bì. Cuối cùng là đem thịt lên quay hoặc chao vàng. Thịt khâu nhục thái thành từng miếng dày khoảng 1.5cm, xếp vào bát đem hấp cách thủy 3-4 giờ cho thịt chín và mềm nhừ là được.

Khâu nhục ăn cùng lá tàu soi trộn tương, xì dầu, húng lìu, tỏi giã nhỏ xếp xuống dưới đĩa, trên là khoai môn hoặc khoai lang. Thịt qua nhiều công đoạn từ luộc, quay, hấp nên không ngấy mà beo béo dễ ăn, cộng với hương thơm và hình thức đẹp mắt rất quyến rũ người ăn. Bữa ăn mà có món khâu nhục thì chạy cơm phải biết.

Măng ngâm

Người miền Nam có thể xa lạ với món măng ngâm, măng muối, măng chua… còn khu vực phía Bắc mấy ai không biết món này. Ấy thế nhưng măng chua - đặc sản Lạng Sơn lại vượt qua hết các tỉnh khác tạo thành thương hiệu riêng cho mình.

Có lẽ vì núi rừng ưu ái cho người dân thứ măng ngon, thon nhỏ hiếm có nên họ mới có thể làm ra món măng ngâm đậm đà, đặc sắc đến vậy. Chỉ đơn giản là làm sạch măng, giã thêm ớt, rồi ủ măng với muối, cho thêm vài ba quả móc mật thì càng ngon. Cứ vậy đề vài hôm, mở hũ măng ra là thấy ngay mùi thơm của măng, cay nồng của ớt, hương thoang thoảng móc mật, nước miếng không tứa ra mới lạ.

Măng ngâm chua chua, cay chay và cực giòn làm bữa cơm thêm vị, bớt ngán với các món nhiều dầu mỡ. Đặc biệt, trời lạnh ăn kèm mấy miếng măng ngâm thì đột nhiên, người ấm lại lạ kì.
Bởi vậy, khách phương xa đến đây mấy ai cưỡng lại mà không xách về cho mình mấy hũ măng ngâm chua ăn dần hay làm quà đâu.

Ngoài những món ngon ấy, Lạng Sơn còn có đào Mẫu Sơn, quýt không hạt, trám đen, hồi… đều là những đặc sản quý. Do đó, lên xứ Lạng chẳng những được mãn nhãn với cảnh đẹp non nước mà còn được tận hưởng bao thức ngon vật lạ mang đậm hương vị núi rừng, chẳng sai câu: “Ai lên xứ Lạng cùng anh - Bõ công bác mẹ sinh thành ra em…”./.
 Nguồn: website NLD

Di chỉ Cái Bèo (Hải Phòng): Điểm đến hấp dẫn

VnewsTravel - Cái Bèo là di tích khảo cổ thềm biển có quy mô lớn, địa tầng dày, có tổ hợp di tích và di vật phong phú. Các vết tích văn hóa cho thấy, đây là làng chài ven biển cổ nhất được biết hiện nay ở Việt Nam. Cái Bèo được xác định là một điểm đến hấp dẫn trong chiến lược xây dựng và phát triển Cát Bà, Hải Phòng trở thành trung tâm du lịch Quốc gia và Quốc tế.

Di chỉ Cái Bèo nằm cách trung tâm thị trấn Cát Bà 1,5km về phía đông nam. Đây là thung lũng bằng phẳng, 3 mặt núi đá vôi bao bọc, còn mặt đông quay ra biển. Khu di chỉ rộng khoảng 800m2, dốc thoải từ Nam ra Bắc, cao 3,5m so với mặt biển. Cách di chỉ 200m là dãy núi Áng Thảm và Bù Nâu chạy vòng cung ôm lấy Cái Bèo, làm cho nơi đây kín gió, biển không ồn ào, phong cảnh hữu tình, thuận cho việc sinh sống và khai thác thủy sản. Có lẽ vẻ đẹp thiên nhiên đã quy tụ về đây, cùng với thuận lợi về địa thế, phong phú về sản vật nên dân cư cổ Cái Bèo đã quần tụ lâu dài tại đây, tạo nên nền văn hóa đặc sắc.

Qua khai quật, các nhà khảo cổ đã phát hiện nhiều lớp đất cấu tạo khác nhau, nằm theo một trật tự nhất định hợp thành tầng văn hóa khá dày, khoảng 2,6m và có thể phân biệt được 3 lớp sớm, muộn. Lớp 1 thuộc sơ kỳ thời đồ đá mới, cách ngày nay khoảng 7000 năm. Lớp 2 thuộc hậu kỳ thời đại đá mới, cách ngày nay 3.000 năm và lớp thứ 3 thuộc nền văn hóa Hạ Long, cách đây 4000 năm. Hơn 479 hiện vật thu được gồm các công cụ: như chày, bàn nghiền, bàn mài, hòn kê, rìu bôn, đục, chì lưới, nồi gốm, dụng cụ ghè đẽo, chặt thô, mũi nhọn, đòn kê, chày; quanh bếp nấu và hố rác bếp là những xương, răng cá và thú. Những hiện vật này thuộc các niên đại khác nhau từ 4000 - 7000 năm.

Kết quả thám sát cho thấy, Cái Bèo là di tích khảo cổ thềm biển có quy mô lớn, địa tầng dày, có tổ hợp di tích và di vật phong phú. Những vết tích văn hóa ở đây đã phản ánh sự phát triển kế tiếp từ trung kỳ đá mới - đặc trưng cho nền văn hóa Cái Bèo, sang hậu kỳ đá mới - đặc trưng cho văn hóa Hạ Long. Theo Phó Giáo sư, Tiến sĩ Nguyễn Khắc Sử cho biết: di chỉ khảo cổ Cái Bèo là một trong những di tích quý hiếm nhất của vùng duyên hải Bắc Bộ. Đây là một làng chài ven biển cổ có quy mô lớn nhất hiện được biết ở Việt Nam.

Di chỉ Cái Bèo được xếp hạng Di tích cấp Quốc gia năm 2009. Đây không chỉ là di sản văn hóa biển tiêu biểu, đặc sắc của Việt Nam mà còn là bảo tàng địa chất tuyệt vời về sự dao động mực nước biển đại dương. Sự tiếp nhận và thích ứng của con người trước hiện tượng biển tiến, biển thoái, là một bài học cho chúng ta hôm nay trước nguy cơ xâm thực của nước biển do biến đổi khí hậu. Bên cạnh đó, vẻ thơ mộng của thiên nhiên và cuộc sống nhộn nhịp của làng chài giúp Cái Bèo hấp dẫn khách du lịch trong và ngoài nước.

Trong chiến lược xây dựng và phát triển Cát Bà trở thành trung tâm du lịch cấp quốc gia và quốc tế, một trong những địa chỉ được huyện Cát Hải quan tâm chính là quản lý khai thác và phát huy giá trị văn hóa di chỉ Cái Bèo./.
Nguồn: website haiphong

Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn (Hải Phòng) năm 2013

VnewsTravel - Tới hẹn lại lên, ngày 13/9 (tức ngày 9/8 âm lịch), tại sân vận động trung tâm quận Đồ Sơn (thành phố Hải Phòng) sẽ diễn ra Vòng chung kết Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn năm 2013. Đây là một trong những hoạt động trọng tâm trong chương trình Năm Du lịch quốc gia Đồng bằng sông Hồng - Hải Phòng năm 2013 và chào mừng Lễ hội vừa được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể quốc gia.

Vòng chung kết Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn năm nay sẽ được tổ chức tại sân vận động trung tâm quận Đồ Sơn với hai hoạt động chính: Lễ công bố Quyết định công nhận Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn – di sản văn hóa phi vật thể quốc gia vào 20h00’ ngày 12/9/2013 (ngày 8/8 âm lịch) và Vòng chung kết Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn năm 2013 vào 8h00’ ngày 13/9/2013 (ngày 9/8 âm lịch).

Thành công của Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhân dân và du khách, góp phần vào thành công chung của năm Du lịch quốc gia Đồng bằng sông Hồng - Hải Phòng năm 2013./.
 Nguồn: website haiphong

Quýt Lý Nhân: Đặc sản Hà Nam

VnewsTravel - Lý Nhân, Hà Nam là một huyện nằm ven sông Hồng, được phù sa của con sông bồi đắp nên có đất đai màu mỡ. Nơi đây nổi tiếng với nhiều loại đặc sản từ cá tôm, đến các loại trái cây như hồng, cam, nhãn, quýt. Trong đó, hương vị ngọt ngào của quýt Lý Nhân còn được nhắc mãi.

Quýt Lý Nhân có quả dẹt, vỏ mỏng và giòn. Khi quýt chín, vỏ màu vàng ươm, có nhiều tia tinh dầu li ti ở trên bề mặt. Bóc quýt, vỏ sẽ cho một hương thơm rất đặc trưng. Vỏ quýt còn được dùng làm thuốc chữa bệnh.

Khi ăn, quýt có vị ngọt, thơm, ngon. Có lẽ hương vị đặc biệt và chất lượng hơn hẳn các loại quýt khác nên quýt Lý Nhân rất được ưa chuộng. Trước đây, quýt Lý Nhân là sản vật dùng để tiến vua. Còn vào những năm 70 - 80 của thế kỷ XX, quýt được xuất khẩu sang nhiều nước như Liên Xô và Đông Âu./.
Nguồn: website dulichhanam

Photos: Góc ảnh lữ hành đầu tháng 8 năm 2013

VnewsTravel - Chiều về trên cầu treo làng Krối (xã Đắk Smar, huyện Kbang, Gia Lai), gia đình anh Đinh Văn Thân và chị Đinh Thị Hách bồng con nhỏ trở về nhà sau một ngày làm rẫy cực nhọc.

Giữa nơi xa thẳm miền sơn cước, bên gia đình nhỏ là chú chó tung tăng nối bước. Ngồi yên bình trong lòng mẹ, bé con vẫn cố ngoái đầu nhìn theo chú chó.

Hình ảnh sống động trong buổi chiều tà phút chốc gợi niềm hạnh phúc thật bình dị. 
TIẾN THÀNH

Ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm dưới thung sâu giữa bốn bề đồi núi và dốc cao ở làng Kon Lót (xã vùng cao Canh Liên, Vân Canh, Bình Định) trở thành điểm nhấn cho một không gian xanh, yên bình.

Người đàn ông rời nhà lên rẫy, bước chân khoan thai theo lối đi nhỏ giữa những thửa ruộng bậc thang, văng vẳng tiếng chim rừng hót gọi bạn buổi sớm mai.

Không gian yên bình của buổi sớm mai nơi “cổng trời” Canh Liên (ở độ cao 1.500m so với mực nước biển) khiến bước chân chúng tôi cứ nấn ná mãi nơi đỉnh dốc.
SƠN PHẠM

Các thành viên trong nhóm phượt đang trên đường chinh phục cung đường rừng nối liền hai vườn quốc gia Bidoup (Đà Lạt) và Phước Bình (Ninh Thuận).

Càng về chiều, mặt trời càng đổ nghiêng theo con dốc, tỏa ánh nắng chói chang len qua từng kẽ lá, thân cây. Không mệt mỏi, cả đoàn vẫn miệt mài tìm cách vượt qua ánh nắng để tìm nơi dừng chân cắm trại.
KIM SÁNG

Púng Luông, huyện Mù Cang Chải, Yên Bái. Những tia nắng mới xuyên qua tán lá thông xanh rì, tạo thành những vệt sáng chéo đan nhau như một chiếc quạt giấy khổng lồ hiện ra ngay trước mắt.
Người phụ nữ Mông lưng đeo gùi bước vội qua thửa ruộng bậc thang càng làm bức tranh buổi sớm vùng cao trở nên sinh động.
KHẮC THÀNH

Đồi cát Nam Cương, Ninh Thuận trong buổi chiều lộng gió. Bầy trẻ đang vô tư nghịch cát. Vô tư, hồn nhiên với một góc tuổi thơ dường như bị lãng quên ở xứ sở này.

Sau cảm giác nắng cháy, cái gió hoang dại trong buổi chiều tà của vùng đất được xem là khô nóng nhất cả nước này lại làm con người có cảm giác lạc chân vào một xứ sở thần tiên.
KIM SANG

Hừng đông ló rạng. Sắc hồng pha loãng giữa trời và nước khiến đầm Châu Trúc (Mỹ Châu, Phù Mỹ, Bình Định) trở nên mênh mông, u tịch.

Đôi vợ chồng ngư dân sau một đêm mưu sinh vội vã trở về nhà. Chiếc sõng nặng nề trôi, kéo theo vệt nước dài loang trên mặt đầm.

Cuộc mưu sinh nhọc nhằn bỗng trở nên thi vị trước khoảnh khắc tuyệt vời của ngày mới.
SƠN PHẠM

VnewsTravel - Tổng hợp từ tuổi trẻ

Vương Phủ Tỉnh, con phố không ngủ ở Bắc Kinh

VnewsTravel - Vương Phủ Tỉnh nổi tiếng với những hàng hóa xa xỉ. Đến đây, du khách sẽ được trực tiếp tìm hiểu và trải nghiệm nền văn hóa lâu đời của Trung Quốc, thử nhiều loại thức ăn đặc sắc và thỏa sức mua sắm với vô số cửa hàng từ trung đến cao cấp.

Vào thời Minh, trên một con đường ở Bắc Kinh có 10 phủ của vương gia, công chúa nên được gọi là "đường Vương Phủ". Tuy con đường này không quá lớn nhưng do nằm ngay trung tâm Bắc Kinh nên thu hút rất nhiều hoàng gia, quý tộc tới sống. Đến triều Thanh, do trên đường có một cái giếng mà các vương phủ thường lấy nước để dùng nên được đổi tên thành "Vương Phủ Tỉnh" ("tỉnh" là giếng). Từ năm 1993 đến 1999, chính phủ Trung Quốc đã cho tu sửa con đường và thu hút nhiều thương gia nước ngoài đến buôn bán. Nơi đây trở thành trung tâm thương mại sầm uất bậc nhất ở Bắc Kinh. 

Giếng ở đường Vương Phủ Tỉnh là nơi các vương phủ thời xưa lấy nước dùng. Ảnh: chowtimes.

Đại lộ Vương Phủ Tỉnh là nơi du khách nào khi đến Bắc Kinh cũng phải ghé qua. Nơi đây có trung tâm thương mại Bắc Kinh nổi tiếng, cửa hàng thủ công mỹ nghệ lớn nhất Trung Quốc, hiệu sách lớn nhất Trung Quốc. Đặc biệt, trung tâm thương mại Hồi giáo là nơi tập trung hàng hóa cho các tín ngưỡng khác nhau tại Trung Quốc.

Vương Phủ Tỉnh ban ngày. Ảnh: welcometochina.

Vương Phủ Tỉnh ban ngày tràn ngập ánh sáng, thích hợp cho khách du lịch tham quan những địa danh, cảnh đẹp cổ, mang dấu ấn lịch sử tại nơi đây như quảng trường Tân Đông An, Đông Hoa Môn. Điều thu hút tại Vương Phủ Tỉnh chỉ thật sự rõ ràng khi đêm đến. Du khách ngợp trong ánh đèn rực rỡ và đó mới là lúc bạn thực sự biết đến ẩm thực và mua sắm “đậm chất Trung Quốc”.

Vương Phủ Tỉnh lung linh vào ban đêm. Ảnh: chinatravel.

Một con phố chạy vuông góc với Vương Phủ Tỉnh được biến thành khu chợ ẩm thực đêm, với nhiều món ăn đa dạng đặc sắc như các loại mì, thịt và hải sản xiên nướng, xiên hoa quả tẩm đường… Du khách sẽ được phục vụ theo kiểu tự chọn, trả tiền và thưởng thức tại chỗ. Những quầy hàng này mở cửa cả đêm phục vụ du khách.

Khu chợ ẩm thực đêm chuyên bán những đồ ăn vặt truyền thống hấp dẫn. Ảnh: zhongsan.

Nếu đã tới Vương Phủ Tỉnh, bạn chắc chắn phải ghé qua quán Quanjude để thưởng thức món vịt quay Bắc Kinh với sự hướng dẫn của các đầu bếp chuyên nghiệp trong việc cuốn thịt, trộn tương và cách ăn món này đúng kiểu "Bắc Kinh".

Việc mua quà sẽ trở nên khó hơn bao giờ hết khi bao quanh bạn là vô số món đồ nhỏ nhắn, dễ thương, tinh xảo và đặc biệt là "rất Trung Hoa". Nửa đêm, các quán bar là tụ điểm của giới trẻ Trung Quốc. Họ tụ tập, chơi xúc xắc, trò chuyện và ca hát, nhảy múa. Vương Phủ Tỉnh thực sự là một thành phố không hề nghỉ ngơi dù chỉ một phút.

Vũ Hoàng Anh - vnexpress

Central Vietnam fails to adapt as S.Korean tourism...

VnewsTravel - With the number of South Korean arrivals in the central part of Vietnam unexpectedly rising recently, tourism agencies in these provinces have failed to adequately prepare in terms of personnel and...

Thưởng thức gà chín cựa trong rừng Xuân Sơn

VnewsTravel - Nằm trong địa phận Thu Cúc, Phú Thọ, trên con đường quốc lộ 32, những ngôi làng trong vườn quốc gia Xuân Sơn nổi tiếng bởi đặc sản gà chín cựa, món ngon trong truyện thần thoại Sơn Tinh - Thủy Tinh.

Đường vào Xuân Sơn có thể đi theo hai ngả khác nhau. Một đường rẽ từ cổng rừng quốc gia, đi hơn chục km vào đến lõi rừng và một đường từ phía Thu Cúc rẽ lối vào, xuyên qua nhiều làng bản.
Cảnh sắc yên bình của bản Lạng.

Đường vào bản Cỏi, bản nổi tiếng về gà chín cựa nhất tại Xuân Sơn phải đi xuyên sâu đến tận lõi rừng. Bản người Dao có khoảng 100 nóc nhà đơn sơ, lụp xụp được che chắn bởi núi cao và rừng già. Những ngôi nhà thấp, lợn gà thả đầy sân, lũ trẻ thấy khách lạ rụt rè sau ô cửa. Gà có sáu, bảy cựa thì rất nhiều, bán giá 300.000 đồng một kg. Còn gà tám cựa và chín cựa. Nhìn thấy gà chín cựa, như thấy sống trong truyền thuyết xa xưa với mâm lễ vật "voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao" đã giúp Sơn Tinh thắng cuộc mà lấy được công chúa Mỵ Nương.

Bản Cỏi nằm sâu trong lõi rừng Xuân Sơn.

Bản Lạng, nằm cách đó quãng chừng vài cây số cũng có rất nhiều gà bảy cựa được nuôi thả lang thang kiếm mồi trên khắp các cánh đồng. Gà chín cựa giá đắt hơn hẳn và nghe đồn rất khôn, có thể trông nhà thay chó. Thịt gà nhiều cựa của rừng Xuân Sơn thơm, thịt ngon đậm đà, hơn hẳn các món gà khác. Được thưởng thức một miếng thịt gà chín cựa giữa rừng núi Xuân Sơn phải mất nhiều công sức nhưng bù lại cảm giác thật tuyệt vời.

Gần bản Lạng là hang Lạng khá đẹp và sâu nằm khuất trong núi, phải đi qua cánh đồng của bà con dân tộc mới vào đến nơi. Nếu không có người dẫn đường, chắc khó lòng khách tìm thấy được đường men theo ruộng nương. Thăm hang Lạng mất chừng khoảng hơn một tiếng đồng hồ.

Những chú gà nhiều cựa hiện chỉ còn trong các bản làng thuộc vườn quốc gia Xuân Sơn.

Rừng Xuân Sơn là quê hương của gà chín cựa, đất sống của chuối cô đơn, có cánh rừng chò chỉ đẹp nhất nhì Tây Bắc và hệ thống hang động đá vôi đầy bí ẩn. Cánh rừng cách Hà Nội 120 km này còn nhiều điều cho bạn khám phá và quay lại.
Yutaka - vnexpress
 

Chuyển thể từ truyện ngắn "Rạp chiếu phim" Blog Radio - Chưa bao giờ anh hết yêu em

VnewsTravelBlog Radio - Chuyển thể từ truyện ngắn "Rạp chiếu phim" - tác giả Thuy Nguyen nick name Akaiaki 
Jandi gọi đó là định mệnh.

Vì suốt từ khi cô bắt đầu mê mẩn rạp chiếu phim, chưa bao giờ jandi đi xem mà không có đám bạn nhí nhố của cô đi cùng. Bao giờ cũng vậy, một lũ ồn ào, vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau chí chóe khiến người nào khó tính đi qua đều ngoái lại nhìn với ánh mắt tỏ vẻ khó chịu, kẻ rộng lượng chỉ lắc đầu, kiểu như đúng là tuổi trẻ, cuộc sống chỉ toàn những điều thú vị... Mặc dù lúc đó Jandi thấy mình không còn trẻ. Cô đã bước qua tuổi 20, đã tạm biệt những năm tháng miệt mài với sách vở và bắt đầu sống cuộc sống tự lập thực sự về mọi mặt.

Nhưng lần này, Jandi đi một mình.

Cô không nhớ rõ lý do nào khiến cô bỗng dưng muốn tách đám bạn ồn ã đó ra một ngày để vùi mình 2 tiếng trong rạp, trong một ngày khá đặc biệt, ngày cô tròn 22 tuổi. Chỉ là cảm giác lạ lùng, muốn trải qua sinh nhật một mình, không muốn ai bên cạnh.. ....

Trên trời, từng đám mây đen vần vũ kéo đến.... Dưới mặt đất, gió hất tung đám lá vàng và bụi đường của những công trình đang xây dựng dở bên cạnh nhà cô khiến không gian trở nên vô cùng ngột ngạt.

Trong cảnh tượng như thế, những tưởng ở nhà, lướt net và chát chít với đám bạn là lựa chọn hợp lý hơn cả thì cô vẫn quyết định gọi cho mình một chiếc taxi và lao đến thẳng rạp chiếu.

Lướt nhanh lịch chiếu phim đang hiện lên trên bảng điện tử, cô chọn một bộ phim tình cảm hài lãng mạn. Bình thường, cô luôn gạt thể loại phim tình cảm với những tình tiết chậm chạp, và chắc chắn cũng không thiếu phân cảnh sướt mướt ra khỏi lựa chọn của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, từ cái lý do cô đi xem một mình, cho đến lý do cô quyết định chọn bộ phim chẳng ăn nhập gì với tính cách của mình, cũng đã có gì đó rất không bình thường với một người như Jandi.

Rạp chiếu thưa người. Có lẽ cũng bởi vì bộ phim cô chọn không phải là “hot” và cũng bởi cái thời tiết quỷ quái ngoài kia khiến nhiều người thích ở trong nhà ấm cúng và sạch sẽ hơn là lao ra đường như cô.

Phim bắt đầu chiếu được 5 phút. Một bóng người lướt nhẹ đến gần cô. Cô nghe thấy giọng một chàng trai rất nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “xin lỗi, cho mình đi nhờ, ghế mình kế bên”

Cô ngồi thu lại, hai chân ép sát vào ghế nhường lối cho anh chàng đến muộn bước qua.

Wow, cao quá, ấn tượng đầu tiên về Anh trong Jandi là như thế.

Anh chàng ngồi xuống kế bên, không quên quay sang cảm ơn Jandi một tiếng rất nhỏ, đủ để cô nghe thấy: Không hiểu sao, Jandi lại quay sang mỉm cười và đáp lại một cách nhẹ nhàng: Không có gì ạ!

Hình như anh cũng đi một mình như cô. Vì rằng lúc này ghế kế bên cạnh anh nữa đã có một đôi khác ngồi trước cả khi Jandi vào. Hơi ngạc nhiên, vì hầu như chẳng mấy ai đi xem phim một mình. Nhưng rồi ngẫm ra, chắc anh cũng như cô. Cứ tò mò như thế thì hết ngày.

Bộ phim không nhàm chán như cô tưởng tượng. Rất nhiều đoạn hài hước khiến cả rạp cười ồ lên. Anh và cô cũng vậy, từ hai kẻ xa lạ, những tiếng cười đã khiến họ xích lại gần nhau hơn. Thi thoảng cả hai lại cùng bình luận nho nhỏ về một cảnh thú vị trong phim. Cô mặc nhiên, không có cảm giác anh là kẻ xa lạ. Và anh cũng vậy. Cứ như thể hai người đã quen biết nhau từ trước.

Kết thúc phim. Cả hai đứng dậy ra về. Một cảm giác lưu luyến khiến cô và anh chần chừ cứ đứng rồi lại ngồi. Dù sao, đám khán giả đang ùn ra vây kín cửa ra vào cũng là lý do khiến cô chưa thể đi ngay được. Nhưng rõ ràng, ở đó có 50% lý do là vì anh.

Anh cũng vậy. Thoáng bối rối khi đám khán giả đã rời rạp chiếu gần hết, và anh thì lại muốn lưu lại lâu hơn hình ảnh của cô lúc này: Một cô gái bé nhỏ, chiếc váy màu xanh dịu dàng đang ngồi kế bên anh, đôi mắt mở to với hàng mi cong vút, chẳng phải do mascara như hàng tá cô gái anh gặp khác, đang hướng nhìn ra ngoài cửa....Trong phút chốc, anh cảm giác thời gian như dừng lại....

Lấy hết can đảm, anh nhã nhặn hỏi xin cô số điện thoại...

Thoáng chút bối rối, dù rằng cũng muốn đưa cho anh tấm name card mà công ty vừa làm cho nhân viên mới vào, nhưng khá hiểu những rắc rối phiền toái không đáng có nếu anh cũng giống như rất nhiều gã trai đang theo đuổi cô một cách điên rồ, cô đành tìm cách từ chối một cách khéo léo: Nếu gặp anh ở lần chiếu tới..... Câu nói lấp lửng, rồi cô vội vã đi nhanh ra cửa. Lúc đó cô thầm nghĩ, chắc chắn anh và cô không thể gặp nhau lần thứ 2 được. Cuộc sống đâu có nhiều điều trùng hợp như thế.  
Và họ bước ra khỏi rạp chiếu.

Chỉ trong giây lát, hai người đã hòa vào dòng người qua lại.

Mất dấu...

Thang máy vừa mở cửa báo hiệu đã đến tầng trệt, tiếng mưa sầm sập bên ngoài khiến cô ái ngại. Giờ này gọi taxi chắc không được. Đường Hà Nội mưa chỉ trong tích tắc đã ngập. Con đường trước mắt cô giờ đã trắng xóa. Khẽ ngại ngần bật chiếc ô cô đề phòng mang theo từ lúc đi, cô bước ra vìa hè, với hi vọng bắt được chiếc taxi vắng khách. 5 phút, rồi 10 phút. Không một chiếc taxi nào dừng lại cho Jandi bé nhỏ quá giang.

Đúng lúc cô định rẽ vào quán cà phê gần đó ngồi chờ cơn mưa qua đi rồi về thì một chiếc xe con đỗ xịch ngay trước mắt cô. Lờ mờ qua tấm kính, cô nhận ra anh. Không hiểu sao, tự dưng cô cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

-          Lên xe đi em! Anh cho em đi ké về nhà đấy!

Thoáng phút ngại ngần, nhưng nhìn những giọt nước mưa đang hắt tới tấp vào xe anh qua cánh cửa anh vừa mở, cô vội vã gập chiếc ô lại và nhanh chóng bước lên xe...

Đó có phải là Sai lầm đầu tiên?

Mặc dù đang ngồi kế bên một người hoàn toàn xa lạ mà cô chỉ vừa mới quen, nhưng anh tạo cho cô cảm giác rất an toàn và ấm áp.Thứ cảm giác mà mãi sau này, cô vĩnh viễn không tìm thấy ở bất kỳ người đàn ông nào khác.

-          Em giữ lời nhé. Nếu lại gặp anh, em sẽ .......

Giọng anh nhẹ nhàng cất lên bên cạnh xóa tan cảm giác ngại ngùng đi nhờ xe người lạ của cô. Cô mỉm cười, lém lỉnh đáp lại:

-          Nhưng điều kiện của em là gặp tại rạp chiếu. Lần này không được tính ạ!

Miệng cô nói vậy, nhưng khi liếc nhìn thấy vẻ hụt hẫng của anh, cô tần ngần mở túi và lấy đưa anh tấm Name card. Định mệnh giữa anh và cô đã bắt đầu như thế? Từ rạp chiếu phim, hay từ chiếc name card này, cô cũng không biết nữa.


Nếu như có thể quay ngược lại thời gian, thì Jandi của ngày ấy chắc chắn sẽ không bước lên một chiếc taxi và đến rạp chiếu phim trong một ngày như thế. Một ngày giông bão, như tình yêu khốn khổ của anh và cô!

Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, cuối cùng cũng đã đưa cô về đến nhà an toàn và khô ráo. Họ mỉm cười, lịch sự chào tạm biệt nhau. Jandi không biết rằng, khi cô đóng cửa xe và bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ của mình, thì Anh vẫn mắt dõi theo cô, như đang thể đắm chìm trong một bức tranh thật đẹp....

Những ngày sau đó, thi thoảng họ nhắn tin cho nhau. Anh không vồn vã khiến cô có cảm giác rằng anh đang theo đuổi, anh cứ thế đến bên cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng. Jandi đón nhận những tình cảm ngọt ngào từ anh, tự nhiên như những cơn gió mát trong một chiều mùa hạ, len lỏi làm tung bay mái tóc rối mềm của mình.

Tự bao giờ, họ có một cam kết thật đáng yêu: Mỗi tháng sẽ cùng nhau đi xem một bộ phim. Cứ đúng thời gian chiếu như lần đầu tiên họ gặp, anh và cô sẽ đặt mua hai chiếc vé trên mạng gần nhau. Anh không đón cô, và cô cũng không muốn như vậy. Cả hai sẽ tự đi đến rạp chiếu, xem xong mỗi người sẽ đường ai nấy về. 22 tuổi, nhưng suy nghĩ của Jandi trong chuyện tình cảm khá rụt rè. Cô sợ mọi chuyện đến nhanh quá rồi cũng nhanh đi. Lại càng sợ khi cô bắt đầu thấy nhớ Anh nhiều hơn khi mỗi ngày trôi qua.

Và đến lần hẹn thứ 5, họ đã phá vỡ cam kết. Chẳng ai bảo ai, nhưng rõ ràng họ là hai kẻ sinh ra là để gặp nhau và yêu nhau. Vậy tại sao cả hai cứ phải cố gắng để né tránh điều đó???
Mặc dù lẽ ra họ nên thế....

Đám bạn bắt đầu nghi ngờ khi thấy thứ 7 hàng tuần Jandi không còn ồn ào, chí chóe đi xem phim cùng mình nữa. Cô vẫn dành thời gian cho bạn bè, nhưng luôn dành đặc quyền thứ 7 cho anh. Thứ 7 mà, ngày của các đôi tình nhân!

Họ gặp nhau nhiều ngày hơn trong tuần thay vì chỉ mỗi thứ 7. Nhưng Jandi chưa bao giờ cảm thấy đủ thời gian khi ở bên anh. Họ cuốn vào nhau, bởi những ánh mắt, những cái nắm tay, những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của Jandi nhưng lại khiến anh cười vang như đứa trẻ ...và bởi cả những nụ hôn anh dành cho cô ....Những nụ hôn cô mãi mãi không thể đào sâu, chôn chặt...!

Những tưởng họ sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất

Tờ quyết định phân công công tác dài hạn 10 năm anh rụt rè đặt lên bàn tay cô trước khi họ cùng bước vào rạp chiếu như mọi khi. Điếng người. Cô nhìn anh, mong tìm ở đó một câu trả lời không làm cô đau khổ.

Nhưng sự tiếc nuối khi phải từ chối một cơ hội thăng tiến trong đôi mắt anh khiến cô chững lại. Cô không muốn là kẻ ích kỷ trong tình yêu. Lại càng không muốn làm kỳ đà cản mũi trên con đường thăng tiến của anh. Khẽ giấu sự thất vọng, nỗi trống trải tột cùng trong tận đáy tim, cô nhìn anh dịu dàng:

-          Anh đi đi. Đây thực sự là cơ hội tốt cho anh. Em sẽ chờ....

Ba câu cuối thốt ra nhẹ bẫng như một hơi thở. Cô không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm của sự chắc chắn. 10 năm? Cô đâu phải người đàn bà mãi đơn độc bên hòn vọng phu chờ chồng như xưa. Cô cũng không tuyệt vọng theo kiểu cô và anh sẽ xa nhau vĩnh viễn. Có nhiều cách để họ lại bên nhau. Cô có thể đi cùng anh kia mà? Đó là một giải pháp? nhưng cô biết chắc, mình sẽ chẳng đi đâu cả....

Còn anh? cũng dằn vặt lắm chứ. Nhưng suy cho cùng, anh đã nghĩ như thế này cho quyết định ra đi của mình: Tất cả là vì cô, vì tương lai hoàn hảo của hai người.

Họ chia tay nhau trong một chiều mưa bão như lần đầu tiên họ gặp nơi rạp chiếu phim. Cô tiễn anh ra sân bay, nước mắt dường như không thể tuôn chảy bởi nỗi đau phải rời xa anh là quá lớn. Không hiểu sao, lúc đó, Jandi nghĩ cô sẽ mất anh vĩnh viễn.....

Chỉ đến khi bóng anh khuất hẳn sau sảnh chờ, những dòng nước mắt mới xối xả tuôn rơi. Cô quay lưng, đôi vai nhỏ bé rung lên bần bật. Ngoài trời mưa đang trắng xóa. Cô vẫn lao đi. Chắc chắn, sẽ không có chiếc xe nào dừng trước mặt cô và ân cần mời cô lên xe như anh đã từng làm cho cô. Chắc chắn không....!

Ảnh minh họa

Những tháng ngày đầu xa nhau, họ vẫn thư từ email, chát voice đều đặn. Cô nhớ anh đến da diết. Những tối thứ 7, cô vẫn dành cho anh đặc quyền. Nhưng bây giờ không còn là đặc quyền đi bên cô. Chỉ là họ sẽ chát chít, nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Cô từ chối mọi cuộc hẹn với bạn bè và dành thời gian ....online bên anh cả ngày thứ 7...Trong những message chan chứa yêu thương, anh vẫn hứa hẹn một ngày nào đó, anh sẽ đưa cô sang bên đó cùng anh. Họ sẽ làm đám cưới, họ sẽ về việt nam và sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp với rặng hoa giấy trước thềm nhà. Cô rất thích ngắm nhìn những rặng hoa giấy hoăc xen trắng hồng, hoặc chỉ một màu trắng tinh khôi hay hồng rực cả một góc đường. Những rặng hoa giấy làm lòng cô ấm lại.  Những ước mơ mà anh tô vẽ giúp cô cố gắng vững tin hơn vào tình yêu và thử thách đợi chờ....

Nhưng rồi bằng cách nào đó thật tự nhiên, cuộc sống nơi hai phương trời đã dần cuốn họ xa nhau. Những tin nhắn, những tối chát online dần thưa đi. Từ phía anh! Cô mơ hồ nhận ra điều đó khi đợi anh đến hàng tiếng đồng hồ mà nick của anh vẫn không sáng. Quặn thắt nơi con tim khi linh cảm của cô lúc tiễn anh ra sân bay đang dần hiện thực, cô âm thầm đau khổ.

Từ khi anh đi, cô quay lại thói quen mỗi tháng xem phim như lúc anh và cô mới quen. Cô vẫn mua hai vé, dù biết rằng có lẽ chiếc ghế đó sẽ mãi mãi không còn anh ngồi bên cô như ngày xưa.

3 năm trôi qua. Chưa ngày nào cô nguôi nỗi nhớ thương về anh. Dù rằng, 3 năm đó, cuộc sống đã kéo hai người quá xa. 3 năm không một dòng tin.

3 năm cô vẫn giữ thói quen bật máy tính hàng tối đợi anh.

3 năm, cô luôn linh cảm anh ngồi đó, ngay trước màn hình máy tính, nhưng luôn để chế độ invi với cô.

Cô không biết sao mình lại có thứ linh cảm kỳ lạ như vậy. Nhưng rõ ràng, đó là trực quan của những kẻ yêu nhau.

5 năm. Anh vẫn không trả lời cô vì sao anh lại rời xa cô không một lời giải thích.

Cô chưa mệt mỏi vì chờ đợi. Chợt nhận ra, tình yêu trong cô dành cho anh lớn quá, nhiều quá.

Cô vẫn đến rạp chiếu đều đặn hàng tháng 1 lần. Vẫn hai vé đặt cạnh nhau. Và chỗ ngồi bên cạnh, luôn trống!

Cô quyết định lấy chồng. Người phụ nữ nào cũng vậy thôi, trừ số ít bản lĩnh và đủ mạnh mẽ, còn lại ai cũng muốn có một gia đình nho nhỏ để vun vén, chăm lo, và để không cô đơn. Nhất là với cô, khi đã cô đơn quá lâu. Người cô chọn làm chồng cũng hoàn hảo không kém gì anh. Chồng cô yêu cô, và là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Cô mỉm cười: thế là đủ. Cô sẽ lại là người phụ nữ như bao người phụ nữ khác. Có mái ấm riêng. Sẽ tự tay chăm sóc ngôi nhà của mình. Sẽ chăm chút cho chồng, cho những đứa con được sinh ra trong tình yêu của bố mẹ chúng.

Trước ngày lên xe hoa, cô để status và chỉ để riêng anh có thể nhìn thấy, như một lời nhắn nhủ: Hết hôm nay, em sẽ không còn là người yêu anh, không còn là vợ chưa cưới của anh. Một ngôi nhà với rặng hoa giấy xen màu đỏ trắng sẽ là nơi em đến trong ngày mai. Chúc anh hạnh phúc!

Những giọt nước mắt lăn dài lăn dài trên má. Cảm giác như tảng đá hộc đang chèn lên lồng ngực nhỏ bé của cô.

11h30 phút trước ngày cô lên xe hoa. Dòng tin anh đáp lại, vỏn vẹn 4 chữ: Chúc em hạnh phúc! Luôn yêu em!

Cô òa khóc. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ bỗng trào dâng, ứ nghẹn. Sao anh tàn nhẫn với cô như vậy. Sao không để cô ra đi trong thanh thản, sao không nói Hết yêu cô. Tại sao lại vậy. Nhưng cô không thể tìm thêm được lời giải đáp nào từ phía anh. Tất cả lại tối sầm lại. Nick của anh vẫn invi với cô.

10 năm trôi qua...Nhanh hay chậm jandi cũng không biết. Ở một thời điểm nào đó trong 10 năm ấy, đã có lúc cô cảm giác thời gian như không hề trôi đi. Cảm giác như nỗi đau mất anh như chưa hề vơi đi.

Vậy mà 10 năm đã trôi qua. Jandi của 10 năm sau bỗng thấy sao thời gian trôi qua nhanh kỳ lạ. Ký ức về anh trong cô chưa hề phai nhạt, sự hụt hẫng cũng chưa hề vơi đi, nhưng cuộc sống hạnh phúc mà ông trời ban tặng cho cô đã khiến cô thấy nhẹ lòng hơn. Mỗi ngày, Jandi đều làm một người vợ tốt, người mẹ tốt của một nhóc 5 tuổi, trong một căn nhà nhỏ ấm áp với rặng hoa giấy trước cổng.

Nhưng suốt 5 năm, Jandi vẫn ngồi ở rạp chiếu đó, hàng ghế đó với chiếc ghế trống cô mua cho anh bên cạnh, giờ chiếu đó vào mỗi dịp sinh nhật cô. Và không lần nào, nước mắt cô thôi tuôn rơi khi nghĩ về anh....

Sinh nhật Jandi tròn 33 tuổi, cô lại đặt vé online như mọi lần. Nhưng kỳ lạ thay, chiếc ghế bên cạnh cô đã được một người khác đặt sớm hơn. Thoáng buồn, nhưng Jandi vẫn quyết định mua. Xem phim một mình vào ngày sinh nhật dường như đã trở thành thói quen xấu xí mà cô không thể bỏ đi được. Tất nhiên chồng cô luôn thắc măc vì sao cô không bao giờ tổ chức sinh nhật đúng ngày mà thường tổ chức sớm hơn một ngày, cùng anh và con đi ăn tối ở nhà hàng nào đó. Cô chỉ mỉm cười im lặng. Chồng cô cũng không hỏi thêm. Ở Jandi, anh luôn thấy một điều gì đó thật bí ẩn, kỳ lạ.Nhưng những gì cô thể hiện trong vai trò người vợ, người mẹ khiến anh luôn tin tưởng. Anh yêu Jandi rất nhiều...
....

Chỉ còn 5 phút là đến giờ chiếu phim. Jandi ngồi, mắt lơ đễnh nhìn về phía cửa ra vào. Thi thoảng cô vẫn tưởng tượng ra anh, đứng ngay trước mắt cô như hôm nào và khẽ khàng hỏi cô có thể cho anh đi nhờ qua.

Lại miên man với những suy nghĩ, Jandi khẽ nhắm mắt lại trong âm thanh quảng cáo ầm ĩ của rạp. Hình như thoáng có bóng người lướt nhẹ qua cô. Cô choàng mở mắt...

Tim Jandi đập thình thịch. Bao nhiêu cảm xúc bỗng vỡ òa trong cô, nhưng Jandi không thể cất lên lời. Bên cạnh cô, là anh, bằng xương bằng thịt, chứ không phải là hình bóng mà cô vẫn thường tưởng tượng. Nhưng bên cạnh anh, lại là một cô gái khác. Và anh dường như vô tình, không nhận ra cô.....

Trái tim cô như thể bị một bàn tay vô hình siết chặt. Đầu óc quay cuồng. Hai tay Jandi run lẩy bẩy khẽ đan vào nhau hòng lấy lại bình tĩnh....nhưng tất cả đều vô ích.

Bao nhiêu điều cô muốn nói với anh, hàng trăm câu hỏi cô muốn đặt ra cho anh mỗi khi tưởng tượng ngày cô có thể nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt bỗng vỡ vụn.....Vì anh, đang nắm tay cô gái kia... và họ là hai kẻ đang yêu nhau ....

Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, Jandi đứng bật dậy. Lao nhanh ra cửa. Hai hàng nước mắt tuôn rơi ướt đẫm đôi bàn tay nhỏ bé mà cô đang cố chặn chúng lại. Bao nhiêu năm Jandi vẫn mơ hồ ngày anh quay lại, chỉ để mong anh nói với cô một lời xin lỗi, chỉ để mong anh nói lý do rời xa cô giờ hóa ra vô nghĩa. Tại sao Jandi luôn tin tưởng anh, rằng ở một nơi xa nào đó, anh vẫn yêu cô nhưng vì lý do đặc biệt nào đó, mà anh phải rời xa cô. Tại sao Jandi không bao giờ nghĩ rằng, chỉ đơn giản vì anh đã yêu người khác????

Jandi đáng thương...!

Vậy là câu hỏi đã có lời giải đáp. Rõ ràng và chính xác đến từng câu chữ...

Ta sẽ quên Anh vĩnh viễn! Đơn giản vì Ahh đã không còn dành cho riêng ta!

Trong dòng nước mắt, Jandi bỗng thấy lòng thanh thản lạ lùng.

Ảnh minh họa

Và Anh!

Cuộc sống phức tạp nơi xứ người chưa bao giờ làm nguôi trong anh lòng thương nhớ Jandi. Nhưng nghiệt ngã, chỉ sau 1 năm rời xa cô, anh phát hiện ra mình mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác. Ngày nhận kết quả, đất dưới chân anh như sụt xuống. Hình ảnh lúc đó duy nhất hiện lên trong tâm trí anh là Jandi nhỏ bé, vẫn đang ngóng chờ anh trở về mỗi ngày...

Nhưng sao anh có thể khiến Jandi đau khổ. Anh biết cô yêu anh nhiều lắm và không thể chấp nhận được sự thật này. Và dù như hàng vạn vết dao cứa vào lòng mình, hàng tối anh invisible với cô, mặc dù background màn hình luôn là một bức ảnh ngày anh còn bên cô, hai người cười rạng ngời hạng phúc.

Anh quyết định xin thôi việc, nhưng vẫn ở lại Mỹ để có thể theo đuổi đợt chữa trị dài năm ở đất nước tiến bộ này. Bác sỹ khuyên anh, nếu có thể hãy nhận giải quyết các công việc nhẹ nhàng. Tâm lý rằng mình đang sống như một người có sức khỏe bình thường rất tốt cho những người chữa trị ung thu. May mắn thay, công ty vẫn tiếp tục để anh làm việc với mức độ công việc phù hợp hơn.

Suy cho cùng, tất cả điều anh làm, là có thể ở bên Jandi một cách khỏe mạnh, lành lặn và chăm sóc cho cô....

Ngày nhận tin cô lấy chồng, anh đau khổ đâu kém gì cô. Nhưng anh biết, cô phải được hưởng hạnh phúc, không thể cứ ngóng trông mãi một hình bóng vô vọng như anh. Anh gần như muốn buông xuôi đợt chữa trị, nhưng nhờ có sự động viên tận tình của các bác sỹ bên này, anh lại tiếp tục chiến đấu với căn bệnh quái ác. Chỉ mong ngày trở về, anh được nhìn thấy Jandi hạnh phúc....Và chỉ để nắm tay cô, nhìn thật sâu vào mắt Jandi: Chưa bao giờ anh hết yêu em, Jandi ạ!....

Vậy mà cái ngày anh có thể làm được điều ấy, anh đã lại cư xử theo một cách khác....

Trở về nước sau 10 năm, thật kỳ lạ, sức khỏe của anh đã gần như hồi phục hoàn toàn. Một tỷ lệ hiếm hoi người có thể thoát khỏi căn bệnh quái ác, và may mắn, anh nằm trong tỷ lệ đó. Những tưởng anh sẽ reo lên khi nhìn thấy Jandi, sẽ chạy đến ôm cô vào lòng, hôn vào mái tóc rối mềm của cô để nói rằng anh nhớ cô đến thế nào trong chuỗi ngày dài đằng đẵng với những cơn đau hành hạ. Nhưng không!

Dừng chân trước ngôi nhà Jandi đang sống, bất chợt anh nhận ra, liệu rằng sự xuất hiện của anh có làm Jandi hạnh phúc hơn hay lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh trớ trêu khác???

Rõ ràng, qua bức rèm cửa sổ, anh đang nhìn thấy Jandi cười đùa vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông trạc tuổi anh và một đứa trẻ cô cùng đáng yêu. Không, Jandi không còn là jandi của anh ngày nào. Cô ấy đã có cuộc sống riêng rất hạnh phúc.

Anh ước gì, ước gì cô đã không hạnh phúc để có thể cướp cô đi đến một nơi mà anh vẫn từng hứa rằng khi quay về, anh sẽ cùng cô sống hạnh phúc ở nơi đó.

Nhưng anh không có lý do để làm chuyện đó.

Bằng cách nào đó, anh biết rằng Jandi vẫn ngồi chờ anh ở rạp chiếu vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Vậy là đủ. Biết rằng cô vẫn luôn nhớ đến anh khiến lòng anh ấm lại. Nhưng anh cần phải để anh ra đi trong lòng cô vĩnh viễn. Để cô có thể cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn trong căn nhà có rặng hoa giấy xen màu trắng đỏ kia

Và anh đã quyết định làm như thế. Đặt chiếc vé cạnh cô như ngày xưa, và nhờ cô bạn thân đóng giả người yêu. Jandi không thể biết rằng anh đã hạnh phúc như thế nào khi lại nhìn thấy cô ở hàng ghế quen thuộc đó, và cũng không thể biết, anh đã đau khổ như thế nào khi giây phút cô phát hiện ra anh đang ngồi kế bên với một người khác, và lao đi với đôi vai rung bần bật....

Tình yêu?

Bản chất trong tình yêu là ích kỷ. Ai cũng muốn chiếm đoạt nó cho riêng mình! Anh đã phải gồng mình đấu tranh với chính bản thân để có thể để Jandi quên mình đi vĩnh viễn.  Sau những năm tháng đầy khốn khổ vì bệnh tật, suy cho cùng, điều có thể cổ vũ anh anh chịu đựng hàng đợt điều trị đau đớn là nhìn thấy Jandi hạnh phúc, thì giờ anh đã toại nguyện. Vậy anh còn muốn gì nữa?

Đã đến lúc, họ để nhau ra đi vĩnh viễn trong lòng và thanh thản.

Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Thuy Nguyen - Akaiaki

Contact Form

Shipping & Returns

Đăng ký nhận tin

Đăng ký nhận tin từ Sdulich.vn để nhận chương trình khuyến mại mới nhất.

gRS4hNRC